Lật ngửa cây đèn lên thì thấy các chân tròn nhỏ ấy đều rỗng bên trong, tại nơi sâu thẳm là những cái đầu ốc vít. Và nếu ông chỉ đến đó có một mình thì có phải sướng không? Vì thế, ông hãy nói chuyện với tôi như một đối tác làm ăn.
Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có. Chẳng ý thức gì cả, chẳng nghe lời ai cả. Khi một khoang được lấp đầy thì hành động thiện hoặc ác sẽ xuất hiện.
Còn lúc này, cái cửa kính mà bước qua nó, quẹo phải là xuống cầu thang, đang đóng. Đời sống luôn cần những vai diễn khác nhau để làm nó, những khoảnh khắc trong nó phong phú, chất lượng hơn. Mà không nhớ thì cứ nói thật ra.
Nhưng cảm giác mâu thuẫn này cũng tương tự như tôi mặc cảm phản bội khi vượt qua những chuẩn mực đạo đức vô lí nhưng từng chung sống với mình và từng là mình. Tôi biết ông rất yêu vợ. Thiếp đi với bàn tay nàng run rẩy trên ngực…
Rồi anh đến ngỏ lời, cô vô cùng sung sướng. Dịu dàng cũng có đấy, không thì sao bạn chưa bỏ đi, nhưng đó chỉ là những sự dịu dàng vớt vát, vừa đấm vừa xoa. Ăn sáng xong, bạn ra trông hàng giúp bác một chút trước khi về.
Dù đã được khuyến khích, động viên tinh thần bằng một kỳ nghỉ trước đó. Và sốc trước một chuỗi ngày dối trá của đứa cháu? Bạn từng nghĩ đến chuyện này. So với họ, đó chỉ là những tiếng lá rơi.
Kệ cha sự im lặng của bạn có ý nghĩa gì, với người khác, nó tương đương đồng ý. Ông anh cũng xịt xịt xịt lên đầu. Và thế là những dòng nghĩ ngấm vào tiềm thức ngày một nhiều lúc nào không hay.
Họ nỗ lực vì điều đó. Có người quay lưng lại ngắm hoa. Lúc đó bạn đang dọn khăn trải bàn.
Bác gái: Hôm nay hai giờ chiều bác mới ăn cơm. Người hoài nghi mệnh đề bạn là thiên tài nhất có khi là chính bạn, kẻ tự dằn vặt. Tôi ủng hộ cái đúng.
Nhưng rồi ai đó nhận ra một bọn nào đó đem bom đi giết người, đàn áp quần chúng lương thiện mà cũng bảo là hiện sinh, ta thích thế thì làm thế nào? Bình xăng vẫn còn một nửa, tha hồ mà đi. Tôi muốn về nhưng lòng cảm thấy chán chường khi bố mẹ có vẻ yên tâm hơn khi thấy tôi ở đây.