Bạn hiểu giới hạn khả năng nhận thức của bố mẹ. Là người thì nên thế. Tinh thần của ta vẫn khá thông thoáng nhưng đầy mệt mỏi, đâm ra nó hay sợ vớ sợ vẩn, biết làm sao.
Tôi khóc vì những câu hỏi tâm thức như thế sau cả chục năm làm tôi mệt mỏi. Là khờ khạo, nông nổi; là chín chắn, thâm sâu. Và hay nói ngược với mọi người như một chú bé khờ.
Tự giác làm một số việc. Với khả năng phân tích cũng như những luồng suy nghĩ sâu sắc, ông ta có thể bắt vở được những giấc mơ của mình. Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác.
Có một hôm đá bóng trong mưa xong, ra sân xi măng uống nước, ngẩng lên trời theo tiếng reo của một người. Đành tự mỉm cười an ủi là có cơ hội tập nhớ lại đoạn phân tích mới tự thấy kha khá. Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn.
Với khả năng phân tích cũng như những luồng suy nghĩ sâu sắc, ông ta có thể bắt vở được những giấc mơ của mình. Mà bác thì dùng toàn công thức. Cứ thế, nhà văn viết, bỏ qua tất cả những lời phê bình.
Định dừng viết thì lại có chuyện. Có tiếng bác gái ở giường bên trở mình, có lẽ vì bị đánh thức. Quả thất vọng khi xung quanh thường coi truyện là một thứ xa xỉ.
Điều khiển người già bằng những nơi an dưỡng nhàn nhã. Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn. Cháu đã đi đến một xã hội mà cháu sẽ đợi và sẽ rủ con người đến.
Bởi không phải lúc nào cũng có thể hô to hai chữ đấu tranh một cách thật lòng. Phải hết sức giữ gìn. Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa.
Chả biết đường nào mà lần. Có gì để thanh minh. Bác thích gánh nặng của sự hy sinh này chứ? Không, tất nhiên là không rồi, có ai thích mệt đâu.
Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm. Phù, còn bạn, bạn đang viết từ nãy đến giờ. Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho.