Như một khẩu hiệu của tâm thức. Không quen xa xỉ? Có lẽ nhưng không hẳn. Bạn mới khai thác được một phần nhỏ của mình.
Phải, đó là tôi tự cô lập mình. Nó góp phần cải thiện mối quan hệ ít hiểu nhau. Anh họ trong bữa cơm hôm qua nói với bác trai: Bao giờ cưới chị xong, con mua vé để hai cụ đi xem phim với nhau.
Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần. Khi rảo bước nhanh, lên xuống cái cầu thang dốc không có bậc, đưa tăcxi vào cổng… bạn lại thấy những cơn mệt bị hắt phăng sang một bên. Tôi bảo: Chào chú.
Liệu hắn có phải quỷ Satăng không? Một câu chuyện có thể quyết định sinh mạng con người ư? Nó là một cám dỗ, một thử thách mà lâu nay ta vẫn thèm muốn. Hoá ra bác bảo tôi nghiêm túc rồi, không phải theo dõi nữa. Đến lớp để bác yên tâm và không vặn hỏi sáng nay đi đâu?.
Hôm qua nghĩ cái gì nhỉ? Đã nhủ cố nhớ còn viết mà chúng lại còn thích chơi trò ú tim. Nàng mỉm cười trong nước mắt: Em hiểu, em hiểu chứ. Thật ra, khi đã muốn sống cho ra sống thì ai cũng phải bon chen.
Khả năng tiếp theo là họ nhận ra nhưng thiên tài thơ thì cũng đem lại cho họ xơ múi gì, đặc biệt với một đứa có vẻ ngông nghênh và không chịu nghe lời như tôi. Nơi thì cà phê đèn hiu hắt. Thôi thì tôi im lặng.
Và tha thứ cho những cái không hay của nàng. Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình. Nhà văn chợt không muốn thoát khỏi nó.
Thôi nhé, cất ngay đi. Tôi không khó chịu, cũng chẳng động lòng. Tôi mà tục thì còn bằng chín lần thế.
Có đứa trẻ vừa mút kem vừa sán lại gần tò mò xem bà già bới rác. Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay. Cái bệnh thơ nó loạn lắm.
Lúc đó, tôi trống rỗng. Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn. Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không.