Nhầm! Lúc này (lúc khác thì hẵng để lúc khác nói), tôi muốn đặt một tia lửa ở những người tài. Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác. Tích trữ một khả năng kiến giải, phân tích tàm tạm để mổ xẻ vấn đề.
Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về. Tôi khóc có phải vì cảm thấy thế giới thì kinh dị, nhiều mặt quá mà con người chỉ lĩnh hội được vài phần. Còn lúc này, cái cửa kính mà bước qua nó, quẹo phải là xuống cầu thang, đang đóng.
Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ. Bạn hát hoặc tiếng động cơ của bạn át đi âm thanh phố phường bủa vây. Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi.
Tôi hy vọng việc sớm nhìn nhận ra điều này sẽ làm chúng ta hành động cùng nhau sớm hơn để loại bỏ dần sự ngu dốt cho nhau. Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường. Bạn cũng thấy mình có kinh nghiệm về chuyện này đấy chứ.
Nên dù lười, hắn vẫn phải cố mà chăm. Màu xanh của bể bơi. Ông có thể yên tâm rằng, tôi sẽ đền bù xứng đáng để ông và vợ ông có thể sống an nhàn đến đầu bạc răng long.
Mai vào bác không? Thôi, tắt đèn đi… Không nghe, cứ nằm ôm cuốn vở. Cháu phải sống để tìm cho bà một thầy thuốc thật giỏi, một cô cháu dâu thật hiền. Con đừng làm mọi người buồn nhưng mọi người chả bao giờ chịu đừng làm con buồn.
Nhiều lúc nó làm bạn cứng nhắc, định kiến với bản thân và xung quanh. Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú. Khá nhẹ nhõm và yên bình.
Tự nhiên nó rất dịu, như một câu hát, không hề bậy. Đúng là đồ trẻ con phải làm ông cụ non. Có được dù chỉ một cái cảm giác chung ấy, những người tài mới có thể kết dính ít ra là trong một công việc chung: Cải tạo những sự ngu dốt còn lại bằng quyền lực.
Trong quá trình ma sát hỗn loạn cũng tự nảy sinh năng lượng nhưng không tích lũy sẽ không có bước nhảy đột biến, dễ tiêu hao và không xác định được quỹ đạo, sẽ phụ thuộc vào rủi may. Tẹo rồi biết trình báo thế nào đây? Điểm Toán tôi không rõ thực chất thế nào, bài hôm đó tôi làm không tốt.
Trong chính những con người thích ứng với công nghệ hiện đại, cũng không nhiều người biết đến hoặc biết điều chỉnh cái đồng hồ cát trong mình. Gần cuối buổi, đang bê chai thì có một người đàn bà chưa già ngồi ăn ở bàn bên trái gọi giật lại: Mày ơi, dọn chỗ bát này đi. Tôi khóc vì tôi không đủ năng lực để vừa hỏi vừa tìm câu trả lời trong những quãng đời vừa qua.