Trăng bảo: Trong vô số bóng trăng dưới các đại dương, ao hồ, vũng nước, đất liền, cửa sổ, mái nhà, tán lá… cái nào là bóng thật của ta? Cuội bảo: Đồ ngốc! Trăng bảo: Tại sao? Cuội bảo: Đồ ngốc! Ta mà biết ta đã không bảo cô ngốc. Bác gái bảo: Con có ý kiến gì không? Tôi: Im lặng. Một phần vì sự tàn ác của kẻ nắm quyền lực.
Hồi trước nó ở tầng một, trên đầu giường bác gái. Kệ sự thật là năng lực phát huy cũng thường là lúc năng lực dần cạn kiệt. Thế là vô số bịch nylông nước được ném xuống tầng dưới.
Ngồi nghe giảng và chép bài. Tiếng tít tít vẫn rót vào tai bạn, khe khẽ khe khẽ. Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn.
Vả lại, Lâm Nhi vào chuồng từ hồi còn bé tí. Nhưng cái cảm giác bất bình trước một cuộc chiến phi nghĩa ở một xứ sở xa xôi thì chắc là chưa có. Cái bút này vỏ kín như bưng.
Hy vọng khách đến Sea Games vẫn còn được tận hưởng mùi hoa sữa có gì đó mang tính tượng trưng rất sâu xa cho người Việt. Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước. Nhưng bạn đã giảm nhẹ chúng bằng cách lọc những dòng suy tưởng đầy rác rưởi và thuỷ tinh vỡ qua chính chiếc màng mong manh của hồn mình.
Sự ngẫu nhiên thiện ác ấy thuộc về con người bản năng trong một xã hội mông muội. Phải hết sức giữ gìn. Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng.
Thấy máu cũng không dồn xuống đầu như mẹ bảo mấy. Vậy thì thuyết phục bác lần nữa nhé. Nhiệm vụ là đám cưới vui vẻ.
Trên đó, bệnh nhân, bác sỹ, y tá… đi đi lại lại. Nó cũng không thích tôi lắm. Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào.
Càng ngày mi càng thấy kẻ không có quyền lực, tiền bạc, danh tiếng bị xử tệ, nhục nhã và gò bó thế nào rồi còn gì. Tốt hơn là dành đất cho những con chữ về việc biết rõ nhưng không biết rõ có ngộ nhận không. Trước thì tháng gặp một hai lần.
Hoặc lúc phấn khích. Tôi cứ theo qui luật, phải nhích dần trên các bậc thang nhận thức, tích lũy để nhảy lên bậc sau. Tỏ ra e thẹn hay đạo mạo càng khó va chạm và dễ bị dắt mũi.