Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết. Như thể kéo một con vích lên bờ. Và nhận ra khi sức khỏe không cho phép thường xuyên đá bóng, đầu bạn mệt hơn rất nhiều.
Rằng cha mẹ nào mà chẳng thương con nhưng có những giai đoạn, hầu hết tình yêu thương của các bậc cha mẹ đều không được trí tuệ làm cho lan tỏa. Dù vợ con hắn vẫn cười dịu dàng trước bát canh rau muống đỏ quạch. Sáng nay chép bài một tí.
Nhưng không được, cái chăn có vẻ rộng quá. Tiếng tít tít vẫn rót vào tai bạn, khe khẽ khe khẽ. Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay.
Xin lỗi những ký ức còn bị giam trong não. 18 tuổi là được tự do. Một con người có thể coi là cư dân cơ bản trong xã hội lí tưởng.
Con số phỏng đoán mơ hồ này cũng không làm thực tế ít hơn hoặc nhiều hơn. Hắn sợ khi đánh mất hoàn toàn cảm giác mặc cảm cũng là lúc hắn đánh mất đạo đức cũng như sáng tạo. Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại.
Hình như cũng hoàn toàn thôi đau. Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa. Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm.
Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác. Và những người ở đáy của sự mông muội thì vẫn còn nhan nhản ngay ở những nơi có thể (thiên vị mà) coi là văn minh nhất (của đất nước thiếu văn minh này). Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng.
Hôm trước, chị cả con bác bảo tôi: Hôm qua, em làm mẹ khóc đấy. Một hôm, mẹ và tôi đến thăm quan xưởng của chị. Những đoạn vỉa hè rộng, chiếu được trải ra, người nằm ngồi la liệt.
Có thể làm nó hấp dẫn và thuyết phục hơn bằng cách sử dụng nhân vật là một người lớn tự kiểm điểm. Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu. Tôi làm trong năm phút.
Trong khi đời đời thay đổi từng giây từng giờ. Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta. Bằng những nấc thang nhận thức mà bạn mày mò.