Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Với cái mà họ có trong tâm hồn, bạn nghĩ phần đông sẽ không coi thường bạn nếu có đủ dữ kiện. Một kiểu hăm doạ của trẻ con.
Chỉ là chuyện, chỉ là nhân vật, thật thì thật, không thật thì thôi, anh ạ. Một kiểu hăm doạ của trẻ con. Nhưng nhìn thấy nhan nhản và ai cũng biết thì lương tâm và danh dự chung có vấn đề.
Hãy cứ mâu thuẫn với nhau. Cứ thế mà đứng, mà quanh quẩn, mà những cơn đau lộ diện dần, mắt hoa đi. Tôi làm độc giả cho tôi.
Nhưng hành động của cháu về hiện tượng thì cháu rất không tôn trọng mọi người. Những kẻ đánh mất bản chất người, khi đối diện với bản chất, họ cho là giả tạo, là đạo đức giả, là rởm đời. Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này.
Rồi ông lại bảo: Thôi. Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ. Ngồi chuyện trò một lúc, ông anh bảo cho nóng hơn nhé.
Sợ vì cảm giác có thể đánh mất rất dễ dàng. Ốm ra đấy mà làm gì. Ở đây, sự bắt buộc của bác cũng tốt, cố điều độ dần đi.
Trốn học mà để bị nói. Thế thì là thiên tài thế nào được. Nhưng những lúc mở tủ ra, đọc lại những bài thơ đã và chưa gửi, những lúc đặt bút viết trôi chảy, bạn lại tin mình, tin vào những gì đọng trong tiềm thức của mình.
Chỉ có như vậy mới có thể vừa giữ được mình và vừa không giữ nó bằng cách trốn chạy đến nơi khác tử tế hơn. Thanh minh rồi họ lại quên ngay. Nhưng chưa viết nốt đoạn đời này thì chưa thấy tạm trọn vẹn để sẵn sàng chờ cơn gì đó của họ.
Nhiều khi đã chán tên sêri NGOÁY MŨI nhưng ngại đặt tên khác. Tôi cười khùng khục trong họng. Cố tìm lí do cho có lí do chứ có khi chả có lí do gì cũng thôi thúc phải viết.
Tôi từ giã mái trường cấp III. Đó là một quyền chính đáng nếu thực sự họ có trách nhiệm. Viết thế đủ chưa nhỉ.