Mới rồi, tôi nói chuyện suốt buổi tối với ông Paul W. Người nào ích kỷ không nghĩ tới bạn bè, sẽ gặp những nỗi khó khăn nhất trong đời và làm hại xã hội nhiều nhất. Gia đình ông gặp hai tai hoạ liên tiếp.
Có kẻ hỏi có phải bà là như vậy để hăng hái lên không thì bà đáp: "Không, tôi cốt ý cho các bác sĩ và các cô đều vững lòng tin. Ông tàn tật 23 năm vì chứng sưng khớp xương. Trước kia cô thường cằn nhằn về công việc, nhưng sau cô thôi hẳn.
Hồi nhỏ, xứ tôi đã phải thấy cảnh lụt: nước sông tràn ngập ruộng nương, tàn phá mọi vật. Carrier lo lắng về cái máy lọc hơi của ông tại Crystal City, thì có một anh chàng Broken Bow nghĩ đến việc di chúc. "Trừ ta ra, không có cái gì làm cho ta bình tĩnh được hết".
Võ trang! Chiến đấu! Chỉ hai chữ ấy là đủ rồi. Nhưng Berlin lại chân thật khuyên rằng: "Đừng làm việc đó. Tôi diễn thuyết ở tỉnh bà và sáng hôm say, bà đánh xe đưa tiễn tôi tới một ga xe lửa cách đó 80 cây số, để về Nữu Ước.
Kìa, Samuel Leibowitz, trước làm luật sư, sau làm toà, đã cứu được 78 người khỏi lên máy điện. Con nít không có trách nhiệm. Không một thân thích nào muốn lại gần bà.
Kẻ nào ghi vào đầu thực lý này sẽ không bao giờ nổi nóng với ai, và sẽ không oán trách, không thoá mạ, không ghét bỏ một người nào hết". Chắc là hoàn cảnh tự nó không thể làm cho ta sung sướng hay đau khổ. Những nhà nghiên cứu ít khi bị bệnh thần kinh suy nhược.
Nhưng trước khi ra về, xin bác sĩ cho phép tôi coi ngăn kéo của ngài". Lòng tự ngờ vực sẽ tạo ra nhiều nỗi ngờ vực khác. Xin chỉ cho con, con đường bình yên và vui vẻ.
Ta làm ăn đã 19 năm nay. Muốn đọc, bà dùng những sách in chữ thật lớn, dí sát đến mắt. Bác sĩ nói với má tôi rằng người không thể qua được sáu tháng nữa.
Nói một cách khác, theo luật trung bình do kinh nghiệm mà biết thì phần rủi bị tai nạn chỉ là một phần 5. Tôi xin đơn cử truyện một người bán sách thất vọng, ông John R. Có kẻ hỏi có phải bà là như vậy để hăng hái lên không thì bà đáp: "Không, tôi cốt ý cho các bác sĩ và các cô đều vững lòng tin.
Tôi rán tỏ rằng tôi coi họ là người chứ không phải chiếc bánh xe trong một bộ máy. Chúng ta vốn là một loài ít dùng lý trí và dễ cảm xúc. Bạn thấy rằng nghĩ tới cái này rồi tới cái kia thì được, còn đồng thời nghĩ tới cả hai thì tối bất khả phải không? Những cảm xúc của ta cũng vậy.