Tôi lại nói rằng: nếu được lang thang trong một cánh đồng với ông thì thú vô cùng. tinh thần hiểu biết lẫn nhau. Xin bạn nhớ kỹ rằng trên địa cầu này ai cũng có tính đó hết.
Muốn học, phải hoạt động chớ không thụ động. Ông bạn già của tôi nói câu ấy, nay đã khuất, nhưng lời khuyên đó, bây giờ vẫn còn giúp cho tôi nhiều. Phần đông chúng ta đầy thành kiến và thiên vị.
, bán được máy cho một trong những nhà thương lớn nhất ở Brooklyn. Những kỹ thuật gia giúp việc ông Andrew Carnegie biết rõ giả kim thuật hơn ông nhiều. Nhưng Hoàng đế nói: "Có cần chi điều đó".
Lời khuyên đó không mới mẻ gì. Viết như vậy mà đòi làm cho người ta muốn lại chơi với mình! Người học trò đó chỉ nói tới mình thôi, không hề có một lời khuyến khích bạn. Ông C bèn kéo ghế mời ngồi, rồi trong một giờ đồng hồ ông diễn thuyết về những cái lợi buôn bán ở làng Queens.
"Mình tranh biện và cãi lẽ, có thể làm cho người khác ngượng được, nhưng thắng như vậy có ích gì đâu, vì không khi nào làm cho người ta thành thật đồng ý với mình hết". Chỉ cần có trí nhớ và biết suy xét. Câu chuyện đó chứng tỏ rõ ràng cái nhược điểm thông thường nhất của loài người là muốn tỏ sự quan trọng của mình ra.
Một thiên tài, William Lyon Phelps, trước làm giáo sư văn chương ở Đại học đường Yale, đã hiểu chân lý đó từ hồi còn nhỏ. Cùng lắm thì có thể quên được hai năm trên, còn hai ngày tháng dưới thì không bao giờ, không bao giờ được quên. Chỉ nhờ ánh sáng của một ngọn đèn phóng xạ sáng rực cả một cửa hàng bán kẹo, mà số kẹo bán được tăng lên gấp đôi.
Vậy chúng ta hãy tuân lời Thánh kinh: "Muốn nhận của người ta cái gì thì cho người ta cái đó". Nhưng, bỗng nhiên, ông ta mỉm cười. Cậu than thở với mẹ, khóc lóc van lơn, thề nhất định tự tử, nếu còn phải bắt buộc bước chân vào cửa hàng đó nữa.
Sứ giả bình tĩnh nghe ông tướng quạu đó, để mặc ông tuôn ra những lời cay đắng ra cho hả lòng, và chỉ gật đầu tán thành và "mô phật". Tên cậu là Edward Bok. Hãng bèn sai ông Gaw lại Nữu Ước vô tận hang để làm xiêu lòng con cọp đó.
Khi đợi tới lượt tôi để gởi thư bảo đảm, tôi để ý tới bộ mặt chán chường của thầy thư ký. Kẻ làm quấy oán trách đủ mọi người, mà chẳng bao giờ oán trách mình cả. Và vấn đề ăn của đứa bé giải quyết được tức thì.
Cha đã đòi hỏi con nhiều quá. Bổn phận của ông quản lý khách sạn này là thâu cho được nhiều lợi. Cho nên ông để cho Tổng thống Wilson tưởng rằng chính Ngài đã có quyết định đó.