Stacey đã mời tôi là một trong năm người phát biểu tại lễ tang. Vì thế phải chuẩn bị trước một chương trình càng cụ thể càng tốt. Tôi chỉ biết rằng các cầu thủ bóng chày của chúng ta chắc chắn đã có tiến bộ rất nhiều.
Các thính giả tội nghiệp của tôi lại nghe những tiếng kêu la, tiếng kính vỡ loảng xoảng, lại tiếp tục thắc mắc. Nhưng đáng tiếc đó chỉ là vai diễn trên sân khấu… Ông hầu như không biết nói gì ngoài những câu khôi hài, và sự hài hước ấy đến tự nhiên như chính cuộc sống của George.
Suốt tuần đó tôi đâu có ngủ được. Tôi có mặt ở đây không phải để tranh cãi về những môn thể thao khác. Shirley Povich nhà báo được giải thưởng Washington Post, cha đẻ của chương trình truyền hình Maury Povich đã nghiệm ra điều này.
Tôi đã thành công khi trò chuyện với họ trong một không khí thoải mái. Trong khi chờ đợi, mời các bạn nghe một vài bản nhạc. Chúng ta đều là những con người.
Điều quan trọng là phải tìm tòi và phát huy một phong cách nói cho riêng mình. Mọi người đều thích thú khi nói chuyện với Bob, và ngay cả những đối thủ của Bob cũng rất tôn trọng ông. Vài ngày sau, trong lúc tôi đang chuẩn bị cho chương trình phát thanh của mình thì chuông điện thoại reo.
Nghe có vẻ đơn giản, nhưng có rất nhiều người sai lầm khi nói về những đề tài mà họ không hoàn toàn thấu đáo. Trái lại đối với một người có năng lực và đầy tự tin thì cuộc phỏng vấn ấy là một cơ hội hiếm có để tiếp xúc với ông chủ sau này, để biết nhiều hơn về công ty. Tất cả mọi người bên ngoài đều có cùng một suy nghĩ: Họ đang làm gì vậy kìa? Có điều gì không ổn? Và những người nghe đài trên khắp Miami sắp sửa tắt radio đến nơi.
Một người có nụ cười hay nhất mà tôi từng gặp. Tôi tôn trọng tất cả các vị khách của tôi, tất cả mọi người, từ tổng thống, các bộ trưởng đến các vận động viên thể thao, đến những người bình thường… Bạn sẽ không bao giờ nói chuyện thành công một khi người ta nghĩ rằng bạn không quan tâm đến lời nói của họ, tức không tôn trọng họ. Đó là một trong những lý do chính mà tổng thống Clinton lúc còn đương nhiệm xuất hiện trên đài truyền hình MTV.
Ông không chỉ chứng tỏ mình là một người theo kịp thời đại mà còn là một con người của thời đại. Năm 1984, tôi đến Hội nghị của đảng Dân chủ ở San Francisco sau khi Cuomo đã trình bày xong những quan điểm chính của ông. Anh ta nhào đến cái micro: Thưa quý vị, trước khi quý vị ra về… Xin một tràng vỗ tay cho… anh bạn tốt của tôi: Larry King!
Rồi chúng ta đưa anh về nhà giữa một cơn mưa tầm tã… Nếu nó thua thì xem như tôi cháy túi. Có điều nên lưu ý: trước khi sử dụng thì phải tập để quen dần với chúng.
Perrot phủ nhận việc ông ta quan tâm đến kỳ tranh cử tổng thống. Nó là một hình thức giao tiếp đàm thoại hết sức tự nhiên. Lỗi là ở chính chúng ta.