Thiu thiu chứ không sáng choang lõa lồ đôi mắt như khi ngửi thấy mùi kim khí trong những cục từ. Để kiếm tiền sạch và xứng đáng theo cách của bạn. Thấy đủ, tôi lên ngồi trên ghế.
Những người quanh ta quên rằng đời sống cần có những sự chuyên môn hoá. Lát sau, tôi rủ ông anh ra. Các cậu muốn thắng thì các cậu phải có sức mạnh, muốn có sức mạnh thì các cậu phải đoàn kết với nhau.
Có mùi thơm của biển, có vị mặn trong gió. Điều đó làm tôi phần nào yên tâm. Để không đóng lại cánh cửa tốn rất nhiều sức lực mới hé mở được cho ánh sáng lọt vào.
Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải. Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ. Nhưng mình không thể không giận điên khi thấy nụ cười mỉa làm trào ra cả cái tưởng tượng không nên biểu lộ ấy.
Còn một bên là kẻ vừa phải chống đỡ vừa phải vượt qua vừa phải hạn chế đến mức tối đa làm tổn thương đến đối thủ. Nhưng mẹ tôi ngồi đó, đưa khăn mùi xoa cho tôi. Còn chúng có ý nghĩa thì đã đến thời điểm được phổ biến.
Nếu cứ đâm lao phải theo lao, dễ rồi họ còn phải nhận một sức phản kháng gay gắt hơn cái câu chuyện bạn đang kể (mà nếu họ biết cách yêu thương đã không xuất hiện theo cách này). Ngồi bên trái tôi là một người khá điềm tĩnh, ít reo hò. Bạn cảm ơn những giờ phút bên họ.
Đã thôi không quá nghĩ mình đáng nhẽ phải đi tĩnh dưỡng vì thần kinh mình cần nghỉ thực sự. Và cứ nửa giờ thì boong một phát. Những định nghĩa có thể sai hoặc đúng, hay hoặc không hay.
Tối, bạn đèo bác vào viện. Giữa những khoảng ấy là thời gian trống. Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng.
Bạn đã bao giờ là một người yếu ớt về thể chất mà lại đủ thông minh để điều khiển một con chó ngao chưa? Bạn biết cách giật dây nó và khiến nó nghe lời mình. Bạn vội lén lút mang sang đưa cho bác. Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ.
Kệ cha sự im lặng của bạn có ý nghĩa gì, với người khác, nó tương đương đồng ý. Mẹ thì không chịu thả bạn ra để nắng làm tan chảy chúng. Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết.