Ác cảm với những từ nhân loại, đạo đức (và những gì mà nghĩa của nó hoàn toàn vô tội) xuất phát từ ác cảm với những nhà đạo đức giả hay nói đến sự vì nhân loại. Biết rõ bạn là cái gì để làm gì. Cái chính là tự mình phải làm chủ mình.
Có lẽ tôi sẽ kiếm chút gì ăn. Và trong chính khoảng bị nghẹt thở đó, họ phải đặt nền móng cho thế hệ sau. Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy.
Và cả sự hoang mang rằng mình ngộ nhận. Một thứ gì đó mà không phải thuốc ngủ quá liều. Lật ngửa cây đèn lên thì thấy các chân tròn nhỏ ấy đều rỗng bên trong, tại nơi sâu thẳm là những cái đầu ốc vít.
Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn. Như những chiếc giỏ bện rơm, xơ lá hình trái tim. Nhà hiện sinh coi mỗi thời khắc là một đời sống hết mình, sống luôn ở thì hiện tại.
Dù nhiều khi cần viết và cần viết cho chúng trở nên hay nhưng bây giờ tôi đang trong sở thú. Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi. Và trong lúc cô đơn này, tôi vẫn muốn là em biết muốn.
Bác gái bảo: Con có ý kiến gì không? Tôi: Im lặng. Thế giới đầy rẫy những hận thù. Tin hay không rồi bác ta cũng giải mình đến đồn công an nơi gần nhất.
Đó là mong muốn hết sức chân chính và cũng là mong muốn của bạn. Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này. Viết tí tẹo lại lên xe trôi đi.
Ai ai cũng cần có môi trường để kiếm cơm. Bây giờ con hứa với các bác và bố mẹ bật lên, học cho tốt nhé. Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé:
Nếu quả vậy thì sự ra đi của bạn há chẳng phải là một giải pháp tốt cho cả hai bên khi không tài nào dung hòa được. Và những người ở đáy của sự mông muội thì vẫn còn nhan nhản ngay ở những nơi có thể (thiên vị mà) coi là văn minh nhất (của đất nước thiếu văn minh này). Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư.
Cháu về nhà vẫn bảo các bác chăm sóc cháu rất kỹ đấy ạ. Sáng nay bạn mặc cái quần bò ông anh cho, khá vừa. Có điều, bạn đã ngồi im rất lâu trong những năm cấp ba và đại học.