- James siết nhẹ bàn tay vợ và cúi xuống thì thầm. Thứ sáu này nhé? 7 giờ được không? Nhớ dẫn theo bọn nhóc nữa đấy. Những điều cậu nói có ý nghĩa làm thay đổi không chỉ cuộc đời tớ mà còn tạo ra những ảnh hưởng tốt đẹp đến nhân viên và cả gia đình của tớ.
Tớ tin tưởng cô ấy sẽ làm được. - Cậu có còn nhớ tâm trạng của cậu khi lần đầu đến gặp tớ để than vãn về những nỗi khốn khổ trong việc quản lý không? Theo tớ nghĩ thì khi ấy cậu không đủ kiên nhẫn để nghe hết một mạch những điều này! Nhất là cậu cũng chưa thể ứng dụng tất cả ngay được. - Đó là một dự án quan trọng và rất eo hẹp về mặt thời gian.
Anh muốn tìm cách sẻ chia với họ những điều mà Jones đã chỉ cho anh. Nghe thấy thế tớ cũng cảm thấy an tâm. Anh mỉm cười khi nghĩ đến Jones - một người anh họ, một người bạn, và cả một người thầy tuyệt vời của anh!
Từ hôm đó và cho đến suốt cả tuần ấy, tối nào James cũng rời văn phòng sớm hơn thường lệ một tiếng đồng hồ. James tự hỏi không biết có phải nguyên nhân là do nhân viên từ chối làm thêm việc hay không. Chắc chắn họ sẽ được lợi rất nhiều nếu am hiểu về nghệ thuật quản lý này.
- James! - Jack bắt đầu ngay khi James bước vào phòng. Nhóm của James đã có quá nhiều khó khăn rồi, đặc biệt là vào lúc này, khi hy vọng đang lóe sáng trước mắt họ. - Ôi, đẹp quá! - Vợ anh thốt lên khi nhận bó hoa tươi thắm và cái ôm thật chặt của anh.
- Nè, anh nịnh em vì có điều gì không phải với em, đúng không? James đứng dậy, bước đến bên bức tường và sửa lại khung ảnh chiếc cầu Ngừng lại một phút, anh cố gắng nhớ lại những điều sau cùng Jones đã nói.
Thật ra, tớ nghĩ mọi chuyện diễn tiến rất thuận lợi. Josh hoàn thành công việc đúng hạn, nhưng James vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra Josh đã vượt quá giới hạn thẩm quyền của mình khi thực hiện những việc mà James đã giao. Thậm chí, anh còn không nghĩ đến điều đó nữa.
Thỉnh thoảng, anh đưa cả gia đình đi ăn tối và dạo phố đến khuya mới về. Nghe thấy thế tớ cũng cảm thấy an tâm. Tớ vẫn không thể hiểu được.
Anh thật sự cảm thấy nhẹ nhàng và vô cùng thảnh thơi. Sẵn dịp, anh còn chơi cầu lông với cô con gái mười tuổi của mình. Và ai cũng cảm kích khi được James xác định rõ thời hạn công việc.
Từ hôm đó và cho đến suốt cả tuần ấy, tối nào James cũng rời văn phòng sớm hơn thường lệ một tiếng đồng hồ. Đối với Jessica, sau tất cả những nỗ lực mà cô đã đặt vào dự án này, đó là một điều vô cùng tệ hại. Đó là một dự án gồm nhiều giai đoạn, và Jessica tin rằng cô đã lưu tâm kỹ lưỡng đến tất cả các công đoạn này.