- Thưa ông, nếu tôi mua được giá đó rồi để lại hầu ông, ông chịu không? Bạn nên nhớ rằng Ken Dyke không hề phí thì giờ khoe sự trọng của ông ta. Nếu lúc đó không vừa lòng thì sẽ mang lại đổi.
Isaac Marcosson, nhà quán quân về môn phỏng vấn các danh nhân, nói rằng phần đông phỏng vấn viên không thành công chỉ vì quá chăm chú tới những câu vấn thành ra không chú ý nghe những câu đáp. "Tôi sẽ lấy làm hân hạnh lắm, nếu được giúp việc một hãng có quá khứ rực rỡ như hãng ông. Lẽ cố nhiên, nụ cười đó phải chân thật, tự đáy lòng phát ra mới quyến rũ, uỷ lại được người, còn thử nụ cười nhích mép nở ngoài môi, như do một bộ máy phát ra, không lừa được ai hết, chỉ làm cho người ta ghét thôi.
Tôi liền viết lên tời giấy câu này: "Thưa các Ngài, tôi xin lỗi các Ngài; tôi đau cuống họng nói không ra tiếng". Trước khi chỉ trích ai, bạn hãy tự thú nhận những khuyết điểm của bạn đã". Không! Ai kia thì xử sự như vậy, chứ ông Schwab thì không bao giờ.
Ông suy nghĩ vài ngày nữa, tới cuối tháng đi. - Tôi cho họ biết rằng tôi sẵn lòng nghe họ giảng giải rồi sau mới cho biết ý kiến của tôi. Cuống họng tôi như cái bàn nạo dừa.
Hỏi còn có phần thưởng nào quý hơn nữa không?". Bà già đó sống một mình trong một dinh cơ rộng như vậy, giữa đống khăn quàng, đồ cổ và kỷ niệm, nên khát khao chút tình âu yếm. Có những kẻ như vậy: để tự ý họ mua chứ không mời ép được.
Mãnh lực của tư tưởng thật tối cao. Khi đợi tới lượt tôi để gởi thư bảo đảm, tôi để ý tới bộ mặt chán chường của thầy thư ký. Tôi ngoan ngoãn hứa sẽ vâng lời.
Như vậy mới có danh và có quyền được. nhưng các bà về phương diện đó thì khác hẳn và các đức lang quân, xin nhớ kỹ điều đó cho. trở nên triệu phú đều nhờ thị dục đó cả.
Bà Tổng thống Lincoln, một hôm, dữ như cọp cái, quay lại mắng bà Grant giữ dinh Bạch ốc: "Sao? Tôi chưa mời mà bà dám cả gan đối tọa với tôi sao?". Bạn ghét những lời tán dương giả dối thô lỗ, nhưng bạn cũng thèm khát những lời khen thật. Một trong những sự giải trí mà tôi ưa nhất, là bách bộ hoặc cưỡi ngựa dạo chơi trong khu rừng gần nhà tôi.
Vài bức thư chép lại trong chương này đã có kết quả mà có người cho rằng bội phần mầu nhiệm kia. Ông làm cách nào? Ông cho riêng anh ta một phòng giấy với một tấm bảng treo ở cửa đề tên và chức mới của anh. Ngay từ hồi sơ sinh, bất kỳ một hành động gì của ta cũng vì lợi hết.
Trong 30 năm, ông là lẽ sống độc nhất của bà. Ông sẽ không thu được một đồng nào hết, vì tôi không đủ sức trả giá ông định, sẽ đi mướn nơi khác để diễn thuyết. Nên đứng vào lập trường của người khác mà dẫn - dụ cho người đó trả lời: "Phải, phải".