Văn học là cái cần để phân tích, tổng hợp, khớp nối và suy luận sâu hơn về các sự việc. Không biết thì khó trách. Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi.
Đôi mắt luôn nhìn thẳng nhưng chẳng nhìn vào ai cả. Nhưng chuyện sẽ hay đấy, đâu chỉ có dở òm như đoạn vớ vẩn này. Rằng bạn trẻ dại, ích kỷ không hiểu nổi tấm lòng trời bể của người thân.
Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn. Tôi dựng chân chống xe ngồi đợi cô tôi vào chợ mua hàng mã về đốt giải hạn cho chị con bác tôi. Và anh nhận ra em chẳng bao giờ chơi ác được.
Những tâm hồn đã chết, đó là một sự tội nghiệp. Bạn có vào sân Mỹ Đình xem trận Việt Nam-Thái Lan vừa rồi. Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về…
Và với tình yêu ấy, họ không thôi mong mỏi lan rộng sự tươi mát của mạch nước ra khắp thế gian. Bởi vì, nếu họ ác thì bất cứ ai, thiện hay ác hay trung dung, đều có thể bị họ tiêu diệt như những con tốt thí trên bàn cờ, khi cần. Nó trông như một tác phẩm điêu khắc gỗ được sơn màu rất khéo.
Lần sau không thế nữa nhé. Giám sát tôi, điều đó có nghĩa lí gì. Nhưng tớ hay cậu có thể vừa hiện sinh vừa yên tâm bởi chúng ta chỉ đơn thuần mạo danh nó để đỡ dằn vặt vì thói ích kỷ của mình.
Thậm chí, phải viết, phải sống. Đó là một câu hỏi ngốc vì một khi còn sống và còn năng lực sáng tạo thì không thể tách rời đời sống và sáng tạo. Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo.
Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết. Người lớn thì thật xa lạ. Nàng không chịu nổi nỗi đau trong mắt ta nhưng nàng không ngoảnh mặt đi.
Thôi, bác đừng đi xe ôm xuống đây. Mà hạnh phúc nhiều lúc chỉ đến sau khi dũng cảm nhả ra những cơn đau cay xè phổi. Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo.
Nàng nhủ: Chắc là vì ta quá yêu chồng. Quả thất vọng khi xung quanh thường coi truyện là một thứ xa xỉ. Và họ nhìn bạn thương hại: Đừng mơ.