Tôi cũng không phản đối đâu. Lại được tiếp xúc với nhiều người hơn, đời sống có lúc cũng thêm phần dễ chịu, tự tin. Còn bây giờ leo thang cũng mỏi.
Một lí do rất ngại nói ra vì sợ bị coi là đạo đức giả: Sợ hưởng nhiều hơn người khác. Viết là một lao động kỳ diệu. Họ sẽ chọn một thế giới hòa bình chứ, tất nhiên.
Nhưng không bảo được cái đầu nó nghỉ. Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ. Không phải là giáo huấn, chỉ ra chân lí hay giác ngộ cho quí bà nọ.
Cái giá chung để nhảy từ tiêm đau đến tiêm không đau. Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro. Không thông minh thì phải cúi đầu xuống.
Là những nguyên cớ để bạn tha thứ, tha thứ mãi mãi. Dù những kinh nghiệm đó rất dễ tìm với một cảm quan chịu khó rung động. Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn.
Thêm nữa, chưa mấy ai biết đến bạn. Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy. Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết.
Trước đây tôi sợ sự ra đi của mình làm họ đau đớn, hoảng loạn. Đã bảo nó chấm dứt quan hệ với mấy con mụ ở nước ngoài nhưng chắc gì nó biết nghe. Bây giờ xã hội như thế thì mình cũng phải theo xu hướng chứ.
(Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh). Mẹ tôi nói chuyện với một người phụ nữ về thủ tục tiếp nhận tôi. Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại.
Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa. Bạn luôn lặp lại mong muốn này hàng năm trời rồi. Không hẳn là ra khỏi nhà bước chân nào trước.
Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ. Rồi lao đầu vào sáng tác. Một là: Nếu tôi hoặc một người tôi yêu mến mắc bệnh hiểm nghèo cần chữa trị với chi phí rất lớn thì làm thế nào? Hai là: Khi phải hứng chịu những bất công của quyền lực thì phải chống lại bằng cách nào?