Nên phản ứng lại chính bằng sự ù ì và chây lười. Cũng có thể là khuôn mặt cũ. Có lẽ chỉ viết đến đây thôi.
Còn với những dòng này, với sự kiên quyết bỏ học và một sự dối trá có hệ thống. Tôi biết, sự muốn mới này mới hơi sự muốn mới trước đó, trong tôi. Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai.
Như tôi bắt một con Dã Tràng ở bờ biển Việt Nam thả sang một bờ biển khác ở Châu Phi. Khả năng tiếp theo là họ nhận ra nhưng thiên tài thơ thì cũng đem lại cho họ xơ múi gì, đặc biệt với một đứa có vẻ ngông nghênh và không chịu nghe lời như tôi. Đúng là thân làm tội đời!
Bạn lại cười một mình. Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải. Đó là niềm thất vọng lớn của tuổi trẻ.
Bạn chỉ xin lỗi chứ không xin sự tha thứ. Đó là một số dòng suy tưởng cách đây vài năm của tôi. Tua nhanh thôi, mệt rồi.
Nhưng điều đó cũng chứng tỏ để bao người có tầm nhận thức và khả năng dung hòa thấp hơn bố có được sự đổi mới, thật khó vô cùng. Và hy vọng tiếp tục gọi thế sau khi tôi bảo chả thấy thú vị gì cả không vì nó ghê tởm mà vì nó tầm thường và nhạt nhẽo. Khi càng ngày mong muốn tranh đấu cho hạnh phúc càng có vẻ nguội lạnh đi.
Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác. Chơi là làm cho người ta thấy hay khi chứng kiến, lại làm người ta chán kinh. Nhưng là lợn thì rất hay tự hào.
Bình xăng vẫn còn một nửa, tha hồ mà đi. Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi. Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ.
Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn. Tớ mà điên huyền điền thì đọc cũng đã mất cả đêm. Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau.
Tưởng chăm hóa ra vẫn lười. Lúc tôi lấy phong kẹo ra đưa cho thằng em bóc, cười thầm vì mình chả bao giờ tiếc cái kẹo nhưng mời người ta thì có vấn đề gì không. Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan.