Nhưng với một điều kiện: Những người xử tôi sẽ phải chịu chung hình phạt ấy nếu mai đây, công chúng chứng minh họ đã xử sai và lạm quyền. Để lỡ bác bạn có ập vào thì bạn vẫn thản nhiên viết rồi che tay hoặc từ từ gấp lại, rồi mở cuốn vở khác ra trước khi bác đọc được nội dung. Tình yêu bao giờ cũng mới.
Nhất quyết phải cạo râu. Mọi người bảo bạn hiền lành. Bác gái độ này khá rảnh, hay xem tivi.
Nếu giờ này tôi ở nhà, mọi người chắc đã yên tâm ngủ. Bác trai điềm đạm giải thích, phân tích. Đằng này… Cái giấc mơ ấy là của mình.
Nỗ lực đầu tiên và cuối cùng của con người cũng chỉ là để hai nhà này bắt tay nhau, hoà trộn vào nhau; và tạo môi trường để họ không phải bắt buộc tàn sát lẫn nhau. Những cái đó rồi sẽ đến, không tránh được. Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết.
Chỉ có con mèo không ngược. Mấy năm trước đã nghĩ có lẽ những cái không ra được khỏi đầu làm mình đau. Vì điều đó sẽ khiến bạn buồn ngủ mà không ngủ được.
Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương). Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia. Như thế sẽ chỉ làm khổ nhau.
Vận động, đọc sách và làm việc theo sở thích khiến thằng con trai bớt côn đồ. Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn. Tự nhiên trong não mình văng vẳng điệu nhạc: Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố-Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường
Thường thì với sự đùa họ tin sái cổ như lúc cậu bé chăn cừu lần đầu hô hoán có chó sói. Đừng lỡ nhiều là được. Tôi kém nhất khoản này.
Người gác sở thú hỏi: vào trường hợp của cô, cô có ra vì mấy hạt lạc không. Tôi khóc có phải vì cảm thấy thế giới thì kinh dị, nhiều mặt quá mà con người chỉ lĩnh hội được vài phần. Buồn thay, chúng cứ chọc vào tai.
Đi đâu phải báo để mọi người không phải lo. Bác hãy nói ừ với những người ít tuổi hơn, không phải lựa lời mà nói trước những kẻ chỉ đáng nhổ vào mặt để mở đường cho con cháu. Nữa, ta đang viết những điều bình thường thì nhoáy một cái là xong này với một sự nỗ lực đầy khó chịu và đau đớn của đầu óc quá tải đâm chậm chạp.