Nhưng rồi anh cũng chấp nhận. Em chỉ thích những anh nho chín. Trái lại, còn có thể tỷ lệ thuận.
Thằng em ngồi bên phải tôi. Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định. Thế thì anh không dám.
Sản phẩm của sự thiếu cập nhật tri thức chính là sức ì của bộ não. Đã lâu rồi, em không nồng nàn như thực tại. Mỗi khi bác muốn tìm đến một sự tự thanh minh, tự an ủi, một sự giải thoát khỏi bộn bề, khỏi nỗi cô đơn dù mỗi ngày giao tiếp với cả chục cả trăm người.
Nàng muốn nói với ta vì biết ta yêu giọng nói của nàng. Ăn xong lên giường nằm. Hoặc trò chuyện với bà ấy nếu bà ấy có hứng thú tâm sự.
Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ. Và có thể những kẻ hèn không chịu bắt chước lúc tốt lại nhè lúc xấu mà noi theo. Lúc đốt tập Mầm sống quả là tôi cũng có ý đồ cho mẹ nhìn thấy, một chút có vẻ điên rồ.
Nàng muốn nói với ta vì biết ta yêu giọng nói của nàng. Còn gần thì… Chưa thấy loạt ảnh chụp hoa sữa nào. Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng.
Ấy nhưng nhỡ đồng chí ấy phì một cái… Chắc là mình không chịu được. Tôi là một kẻ có trái tim nhạy cảm và yếu đuối. Bạn cảm thấy tiếc nếu mất chúng hoặc để chúng phải chờ đợi (cũng như phải chờ đợi làm việc khác trước khi giải thoát những xung động của giai đoạn này trong tâm hồn).
Trông như một thứ thực vật biến đổi gen hoặc người cấy gen thực vật. Đến nhanh nữa lên, để con người đỡ khổ. Tôi chọn nói về cuộc sống của những người không đói rét nhưng cũng không kém khổ đau.
Đó cũng là một công việc, thậm chí, nhàn nhã. Chỉ thấy một tí xíu thất vọng. Khi mà bị trói lại sự tự do điều chỉnh, sự trói này lại âm thầm đồng lõa với cơn suy nhược gô cổ cả thân xác đầy hiếu động.
Đó gọi là biết chơi. Bình thường ở đây là hiểu theo nghĩa lành mạnh. Đâm ra nhiều người dần thờ ơ, e ngại.