Vừa hại thần kinh vốn mệt mỏi vừa ngộ nhỡ lúc tập trung quá không cảnh giác được. Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi. Mấy môn khác, đôi khi chúng tạo hứng thú cho tôi.
Tay bạn phải rướm máu một chút mới oai (lúc đó bạn đã biết Aids là gì đâu). Chỉ là trò chuyện nhẹ nhàng trước khi đi ngủ thôi. Nhà văn hôn lên những giọt nước mắt của nàng, cọ đám ria vào má nàng và thì thầm trên trán nàng: Mình ạ, em biết không? Cô bé ấy phải đốt diêm là bởi chẳng còn có sự lựa chọn nào khác mà thôi.
Xem thi đấu tốc độ cũng thích mắt. Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì. Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh.
Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa. Muốn hiểu truyện này nếu không quá thông minh thì phải động não nhiều đấy. Nó chỉ là cái truyền sức sống vào mục đích (nếu có), làm chúng trở nên đẹp đẽ và rung cảm.
Những câu thơ hay bây giờ có lẽ không còn xuất thần, lại chắc chẳng còn mấy thơ ngây. Tôi cũng không phản đối đâu. Viết tí tẹo lại lên xe trôi đi.
Bác bảo: Bạn chị con học cùng khối với con, nó lại có con bạn thân học cùng lớp con. Với cái mà họ có trong tâm hồn, bạn nghĩ phần đông sẽ không coi thường bạn nếu có đủ dữ kiện. Cố nhé, cố học cho xong 2 năm rồi tha hồ, tha hồ… 2 năm.
Ông cụ nói được nhưng rất khó khăn. Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa. Hoặc sẽ bắt mình quên.
Nhưng mà vẫn sẽ có những sai lầm. Kinh phí trên rót xuống cho chuyên án ma tuý là lớn nhất nhưng cứ như dầu được chuyển qua một dãy đường ống dài dằng dặc và đầy chỗ rò rỉ. Ông có thể yên tâm rằng, tôi sẽ đền bù xứng đáng để ông và vợ ông có thể sống an nhàn đến đầu bạc răng long.
Em bảo thế thì con phải gọi điện về. Tự mình biết riêng mình thực sự có loanh quanh luẩn quẩn không. Chưa có gì để không thích.
Bù lại, ông sẽ làm nô lệ nghệ thuật cho họ vĩnh viễn? Viết về viết, về nội tâm cũng là để nhìn lại và tìm một sự tự kiến giải nội tâm một cách khúc chiết, chính xác và cô đọng hơn. Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau.