Ông đã hài lòng chưa? Chỉ một bản và đoạt giải Nobel. Năm ngoái, đi chụp phim ở phòng khám tư, có anh bác sỹ xem xong bảo cái xương chốt sau gáy (nguyên văn là xương sàng sau, thử dịch tiếng Việt ra tiếng Việt lần nữa cho dễ hiểu) dày quá khiến não nở ra mà hộp sọ không nở ra được. Sẽ mệt và bức bối khi muốn giữ mình lành mạnh trong môi trường bên cạnh những đồng đội có vẻ tử tế, cũng có không ít những thằng đồng lứa hoặc lớn hơn chỉ biết ăn, tập, chửi bậy, chơi bẩn và cưa gái.
Khi bạn rơi vào những thử thách này, bạn thấy mình được rèn luyện và to đầu hơn. Nhất quyết phải cạo râu. Rung động và cộng hưởng rung động mới là giá trị có ích, có ý nghĩa cao cấp nhất của đời sống.
Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá. Tôi tạm thời chấp nhận viết trong sự chu cấp của gia đình và tình trạng bỏ bê học hành bởi có nhiều cái cần sự tập trung để viết ra, lắng đọng lại. Mỗi người thường chỉ va chạm với một mảnh vỡ trong chiếc gương bạn.
Hai anh em kéo co vài lần bỗng bạn thấy mình không thấy mặt ông anh. Khi đã bước vào nền thể thao chuyên nghiệp của nước nhà hay bất cứ đâu mà muốn khẳng định tài năng thì nó cũng phải cứng cáp và cạnh tranh gay gắt. Ấy, đừng bảo tở hoang tưởng.
Hai bên dè chừng nhau. Tự nhiên trong não mình văng vẳng điệu nhạc: Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố-Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng.
Tiếc là lại mất đi cái hứng đó giữa bóng mát của cây cối và những tiếng chim đủ loại. Hôm nay chị bạn ra viện. (Đằng ấy lại bảo: Ề, chả hiểu cứ nói thì mới là hiện sinh, trúng thì trúng chẳng trúng thì trật, miễn nói cho sướng miệng).
Ta chỉ muốn trước tiên là qua cơn mệt này. Làm thế nào bây giờ? Ngủ hay không ngủ? Thôi, đùa đấy. Cái thùng rác lở loét hơn.
Con đường khá ổn, nhưng vẫn bụi. Nó cùng tham gia giải với bạn. Thế giới quan của bác về một khía cạnh nào đó rất rộng.
Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực. Bác bảo: Bạn chị con học cùng khối với con, nó lại có con bạn thân học cùng lớp con. Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực.
Bây giờ, hãy trở lại là bạn. Nàng mỉm cười trong nước mắt: Em hiểu, em hiểu chứ. Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho.