Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn. Bác gái thường cung phụng bác trai, có lúc bực mình vẫn nhịn. Cứ thế mà đứng, mà quanh quẩn, mà những cơn đau lộ diện dần, mắt hoa đi.
Dẫu không phải không có lúc buồn. Chả muốn xin lỗi độc giả nữa. Bàn học và máy vi tính của chị út được chuyển sang đó.
Chả quan tâm đến gì ngoài những cái thùng rác. Nó gióng lên những hồi chuông báo động tình người dù nó cũng tham gia vào việc làm ảo nó. Cũng như hôm cưới chị cả vừa rồi, bạn chạy lăng xăng suốt.
Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần. Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn. Và em biết không? Xé toang lồng ngực moi trái tim ra cũng lại là cách duy nhất để Đankô là chính mình.
Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về. Bác lại bảo: Cấm tiệt đi đá bóng. Cô nàng y tá nở một nụ cười đĩ thõa với gã tiền đầy sức mạnh và cơ bắp.
Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi. Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương). Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân.
Nhưng mưa dầm thấm lâu. Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?. Ông đặt tay nàng lên vành tai và nói: Anh muốn thú nhận với em một điều.
Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này. Bên phải là bụi cây, bụi cây, rồi đến bể bơi. Hắn chỉ không có thời giờ làm tuốt tuồn tuột.
thơ ơi còn hay nữa không - sao lòng cứ thấy mùa đông thế này - còn hay chứ vẫn còn hay - bằng không đưa đẩy bàn tay phí hoài - thơ ở trong tớ ở ngoài - cả thơ cả tớ lạc loài bên nhau - thơ đau tớ cũng đau đau - thơ buồn tớ cũng mau mau buồn buồn - hai tay thơ bắt chuồn chuồn - biết đâu tớ cũng lìa nguồn mà xa - thơ ơi thơ có phải là - nỗi oan chẳng thể thật thà giải duyên - tình yêu là kẻ tật nguyền - lắp vào những miếng hão huyền nhân gian - cũng còn nhiều chuyện phải bàn -vốn nhân cái dịp bầy đàn lung lay Cuộc đấu tranh mà một bên là những người ban phát, phán xét. Thôi, không cần lăn tăn cho mệt.
Đã thế lại còn không chịu quay bài. Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc. Nhưng không phải sở thích.