Vô phòng giấy của ông, tôi thấy ông đương bận kêu điện thoại. Một lần được ông tiếp, tôi hỏi ông bí quyết của sự thành công đó. Ông nói trong một bức thư:
Vậy mà tôi thấy và các bạn cũng thấy có những nhà buôn không ngần ngại mướn những cửa hàng xa hoa, chú trọng về sự buôn hàng với cái giá hời nhất để có thể bán rẻ, mà vẫn lời, cửa hàng họ trưng bày lộng lẫy, họ tiêu hàng trăm đồng vào công cuộc quảng cáo, mà rồi rốt cuộc, mướn những người làm công không biết nghệ thuật "nghe", ngắt lời khách hàng, cãi lại họ, làm mất lòng họ, như vậy có khác gì đuổi họ ra khỏi cửa hàng không? Không ai mời tôi mua hết mà tự ý tôi, tôi ngỏ ý mua về dùng trong nhà thương của tôi". Ta hãy để cho khách hàng, bạn bè, người yêu và bạn trăm năm của ta thắng ta trong những cuộc tranh biện nho nhỏ mà không tránh được.
Rồi chúng tôi thành đôi bạn tri kỷ, kể lể tâm sự với nhau. Không thể có lời nào nhân từ hơn để xét bà nữa. Để tôi mang về vẽ lại hết.
Tại sao các bạn không dùng một phương pháp tương tự kiểm điểm lại cách các bạn áp dụng những quy tắc trong tập này ra sao? Nếu các bạn quyết tâm làm, sẽ có hai cái lợi: Nhiều khi đói quá, được ít nho lót lòng chàng mừng lắm. Trong những cuộc tranh biện không ai thắng hết.
Người đọc nó có ấn tượng gì? Tôi sẽ cho bạn hay. Ông lại khuyên tôi nên ở châu u bảy tuần lễ. Đại tướng Hooker đã có những lầm lỗi nặng và Tổng thống muốn sửa trị người hữu dõng vô mưu cầm vận mạng của cả một dân tộc đó.
Một lần Lincoln khiển trách một sĩ quan nhỏ tuổi đã tranh biện với bạn. Nhiều khi muốn cho một người mắc bệnh càu nhàu kinh niên nguôi cơn giận chỉ cần có một người kiên tâm hiểu họ, chịu làm thinh nghe họ, để họ mặc tình phùng mang, trợn mắt như con rắn hổ, phun ra ngoài cái nọc độc nó làm cho họ đương nghẹt thở. Nghệ thuật làm cho kẻ thù trở nên bạn thân, đến như vậy là tuyệt khéo.
Nếu bạn được dự những phiên tòa đó, nếu bạn nghe được cả trăm những lời chứng của những cặp vợ chồng xấu số đó, bạn sẽ thấy giá trị của những tiểu tiết trong đời vợ chồng. Về nghề ảo thuật, thiếu gì người biết nhiều hơn ông, nhưng ông có hai đức tính mà người khác không có: Khi nghe ông nói cô May Alcott sanh trưởng ở miền New Hampshire, tôi buồn lắm.
Các ông giám đốc khám Sing Sing không giữ chức lâu bao giờ. Nhóm thợ hiểu rằng ông biết họ đã phạm luật của xưởng nên nhắc khéo họ. Mỗi tuần kiểm điểm những tấn tới hoặc những sai lầm của bạn.
Cậu nhịn ăn bữa trưa và để dành tiền giấy xe điện cho tới khi mua được một cuốn tự điển tả công nghiệp các danh nhân nước Mỹ. Cho nên người ta trốn mày hết: không ai chỉ bảo chi cho mày hết, vì vô ích. (Nhân tiện, xin nhắc bạn, ví như bà nhà đòi may một cái áo nhung, thì xin chớ trả lời bà bằng câu đó nhé!).
ít ngày sau, ông Chamberlain nhận được tấm hình với chữ ký của Tổng thống gởi biếu và mấy lời cám ơn một lần nữa. Thiệt chưa từng thấy ông ta dễ dãi với công ty như vậy bao giờ. Rồi ông vừa nhủ: "Tôi yêu khán giả của tôi.