Một kế hoạch ngốc nghếch nhưng không hề ác ý. Nhưng rồi tôi tự biện hộ cho mình rằng ít ra cũng đã nói chuyện khôi hài giúp vui cho họ (có điều chả thấy ai cười). Anh nhìn cảnh chúng tôi hối hả chuẩn bị, cảnh các phóng viên hết sửa ống kính rồi loay hoay giấy bút… Tôi để ý thấy hình như anh hơi ngơ ngác.
Tôi tiếp tục: Butte Montana là thành phố có tỉ lệ phạm pháp thấp nhất ở phương Tây. Sau năm phút dành cho bản tin thế giới, tôi bắt đầu chương trình lúc 11:05 với đôi lời giới thiệu về những phi công xuất sắc. Hôm ấy thị trưởng Cuomo: Ông sẽ nói về vấn đề gì trong hôm nay hả Mario?.
Và đây là những khách mời khác cũng rất tuyệt vời trong chương trình của tôi: Lần nọ trên radio, tôi hỏi một khách mời rằng: Ông có mấy con rồi?. Ngừng lại một vài giây, Herb cúi đầu mềm mỏng: Chúng em biết chúng em có lỗi, xin thầy tha thứ cho chúng em.
Những bộ óc khôi hài sẽ đem đến những tiếng cười. Nhất là khi bạn chẳng có liên quan gì đến một đề tài nào đó đang được bàn tán. Nhiệm vụ của tôi là chờ đến 9:30, tôi sẽ gạt cần điều khiển tắt sóng đài ABC, rồi nói vào micro: Đây là đài phát thanh WKAT-Miami, Miami Beach.
Bạn có thể hiểu nhiều hơn về ứng viên, điều này rất cần thiết. Và nếu không vừa ý việc gì thì hãy nói ngay, chớ thiên vị bất kỳ ai, đó là một đức tính cần phải có nếu muốn tất cả mọi người đều nể trọng bạn. Và tại sao họ có một vốn tri thức lớn.
Tình huống dở khóc dở cười nhất trong nghề phát thanh viên của tôi là câu chuyện vào buổi sáng đầu năm 1959, tại đài phát thanh WKAT, Miami. Larry King, anh sẽ phụ trách chương trình Larry King Show. Nếu hấp dẫn mà không bổ ích thì sau khi tắt ti vi khán giả sẽ chẳng nhớ gì.
Tôi đã nói mặt trái của vấn đề, những điều ngoài dự đoán. Người ta bắt đầu gọi điện lên đài, nhưng họ không nhận được một câu trả lời nào cả. Nhưng chàng trai trẻ trong tôi lúc ấy lại sục sôi một bầu nhiệt huyết và lòng hăng hái.
Cả Bob Woolf lẫn Herb Cohen đều có một nguyên tắc chung: Phải tạo nên những chiến thắng thật sự. Đừng ngại tự đặt ra những câu hỏi khó, những chất vấn mà người ta có thể hỏi. Phải biết tìm hiểu và đánh giá về người đối diện: Họ có thể hiểu vấn đề đó không, họ có quan tâm đến sự kiện này không… để khơi mào đề tài nói cho phù hợp chứ không bị lạc quẻ.
Thị trưởng thành phố New York Mario Cuomo là một người giao tế giỏi. Dù bạn có trò chuyện ở bất kỳ tình huống nào đi nữa, việc trước tiên bạn cần làm là tạo nên một không khí sôi nổi, thoải mái. Coolidge nhìn tấm ngân phiếu, rồi ngước nhìn người nhân viên và nói: Please return (Xin vui lòng ra về).
Chúng ta hãy thử tìm hiểu hai câu chuyện thú vị dưới đây của họ: Nhưng rồi tôi tự biện hộ cho mình rằng ít ra cũng đã nói chuyện khôi hài giúp vui cho họ (có điều chả thấy ai cười). Sau đó Everett đã viết một lá thư cho Lincoln: Tôi phải thừa nhận bài nói dài hai tiếng đồng hồ của tôi không tác động nhiều đến công chúng bằng những gì anh nói trong hai phút!.