Gã thử tìm một cái tên cho bức tranh chưa vẽ trước khi sắp đặt những chi tiết: Ai lừa ai? Thông minh và đần độn? Thực ảo? Cũ quá rồi! Gã cảm giác như bức tranh đã được ai đó vẽ. Không chung chung như những nhà mị dân. Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên.
Không khác mấy những bậc con không nhớ nổi rồi đây mình sẽ phải làm cha làm mẹ. Bạn biết sự dịu ngọt của đàn bà là liều thuốc không tồi. Cuộc đấu tranh mà một bên là những người ban phát, phán xét.
Ông cụ rất phấn chấn. Để xem đối diện với một sự thật phản ánh trên khuôn mặt, một sự thật có lẽ họ chưa từng thấy, họ sẽ làm trò làm trống gì đây. Ngứa tay hái chơi? Không muốn nó mọc chỗ đó hút chất của cây to? Hay đem trồng nơi khác? Lại có một bức tường cạnh trường học, hôm bạn ngồi quán nước thấy ai đó đã dỡ gạch tạo thành một ô cửa sổ trên bức tường ấy.
Và cái sự vì ấy là sự tự nguyện đầy hạnh phúc của tâm hồn họ. Để ngòi bút của anh bớt đớn đau. Mất thương hiệu hơi bị phiền.
Đừng sa sầm mặt như thế. Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia. Cũng có thể làm cho nó rối rắm thêm.
Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm. Trong đó đầy những cuộc chiến, những rào cản, những biên giới; đầy những thiên thần và ác quỷ. Ở Tây hay ở Ta đều thế cả.
Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại. Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra. Bác thì biết bạn viết nhưng chưa đọc gì bạn viết cả.
Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình. Sự đố kị lộ liễu này thực ra dễ là biểu hiện của vô đạo đức và bất hiện sinh. Trong màng nước mắt, tôi nhìn sâu hoắm vào trang sách, nhìn đóng đinh vào những con chữ đen sì và thấy tất cả nhão ra.
Những cái cảm giác mà được coi là thực chất nhất của hiện sinh. Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm. Hắn biết giải pháp vượt qua chúng nhưng lại không tự vượt qua được.
Chỉ là một thứ cảm giác theo thói quen của kẻ cô độc, ít tiếp xúc. Chúng khác nghĩa nhau nhưng nghe thì na ná như nhau. Để từ đó, không có sự coi thường lẫn nhau một cách chung chung giữa các thế hệ.