Tóm lại, biết mình sẽ không ân hận nhưng vẫn còn chút cảm giác muốn nói một lời xin lỗi trong lúc này. Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng. Còn kiêng nể làm gì, họ hiểu nhau khá rõ rồi.
Có người cúi mặt bấm di động. Và bác cũng phải sống cho mình, đó mới là sống trọn vẹn. Có lẽ cũng không dám gần quá vì sợ bị hút vào rồi thì không dứt ra nổi.
Lúc ấy, tôi bỗng cảm nhận được tình thế, tôi không muốn rầy rà, những câu xúc phạm kia tôi cũng đã quen. Hoặc là ngu xuẩn phá tung hết. Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường.
Còn tự thân kiểm chứng thì không phải ai cũng nghĩ nhiều và hiểu nhiều về mình. Nhưng dần dà tôi nhận ra rằng khi thực sự xảy ra cuộc chiến với những thế lực ti tiện thì gia đình, họ hàng, bè bạn, những người lâu nay không tham dự vào con đường của tôi (thực ra mỗi người đi con đường tuỳ khả năng của mình lại đâm hay hơn) sẽ sát cánh bên tôi. Chỉ muốn chửi thẳng vào mặt những kẻ ruồng bỏ cái bản năng người của mình một cách hèn nhát.
Hai tiếng trước tôi đang… Đang làm gì nhỉ? Mẹ kiếp! Cho tôi 2 tiếng nữa để nhớ ra. Cháu nó đang bị đau cơ. Bạn, nghĩa là những ai đọc xong nó không coi tôi là thằng hâm, thằng điên, thằng gàn dở, thằng đểu hoặc thằng hèn.
Hiếm người thấy đỏ mặt. Bằng những nấc thang nhận thức mà bạn mày mò. Tôi còn phải khỏe hơn cậu nhiều chứ.
Các anh chị đi thi đại học bác cũng đi xem bói, vừa rồi, lại nhờ cháu đèo cô đi mua hàng mã về đốt giải tà cho chị… Hoặc sẽ bắt mình quên. Cháu ở đây với các bác là cháu quí các bác, các anh chị lắm.
Những người sẽ bảo vệ, giúp đỡ anh cũng như anh bảo vệ, giúp đỡ họ. Nhưng thấy cũng hay hay. Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà.
Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo. Thằng em cũng như tôi, ngồi yên cả buổi, cái ngồi yên của loại ra vẻ ta đây thấu suốt. Tớ mà điên huyền điền thì đọc cũng đã mất cả đêm.
Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút. Không kiếm được đứa yếu hơn thì nó bắt nạt con gái. Thế thì nổ bố đầu còn gì.