Mà sống khoa học một chút. Lúc thì một vài tháng mới đến một lần. Và khi đứng trước một phiên toà xử tôi về tội giết người dã man, tôi sẽ nói những kẻ bị tôi giết, chúng không phải là người.
Càng ngày mi càng thấy kẻ không có quyền lực, tiền bạc, danh tiếng bị xử tệ, nhục nhã và gò bó thế nào rồi còn gì. Lạ là con chó không sủa một tiếng nào. Bạn nằm nguyền rủa và chịu đựng mọi âm thanh trong khoảng 20 phút.
Từ mẹ bao quát chung cho thật nhiều trạng thái và giúp khi thốt nó ra, người ta khó đánh giá anh phản ánh trạng thái nào. Bởi bạn coi đây là một tác phẩm nghệ thuật có sự phối màu ăn ý giữa nghệ thuật và đời sống. Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ.
Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện. Những cái đó có quên đâu mà phải nhớ. Vụ 11 tháng 9, vụ cháy ITC không làm tôi kinh ngạc.
Tôi không muốn đi đâu cả. Đôi lúc bạn nghĩ suy tưởng thế có AQ không, có vô nghĩa hơn không. Hiếm hoi có nhà phê bình nào dám phát biểu cái mà họ tìm thấy trước người khác.
Trong một số điều tâm niệm của Phật có câu: Oan ức không cần biện bạch vì biện bạch là nhân ngã chưa xả. Sau khi ngáp chừng ba cái trở lên. Còn cái quần thì rộng thùng thình.
Tôi về, cũng đỡ in ít. Tô mỳ của bạn cũng đang nghi ngút hơi. Lúc đó bạn đang dọn khăn trải bàn.
Anh biết không? Em mong anh hơn cả những lúc chúng mình mới yêu nhau. Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên. Rau còn già, thịt còn dai nữa chứ.
Mẹ: Mẹ gọi điện sang nhà bạn con, nó cũng không biết con đi đâu. Tôi nói: Cho con đi bệnh viện. Đêm nay viết, ngại thay bút mới.
Và đã nghe thấy 2 cú điện thoại, 1 lần bấm chuông, và tiếng ồn từ những người thuê nhà. Nhìn cái chết tiến lại mà nhếch cười cay độc: Không còn nơi nào lạnh hơn nơi này nữa đâu. Cạch! Rất thích cái cảm giác đi một quãng dài rồi dừng xe lại, gạt chân chống, tắt chìa khóa điện.