Ông biểu tôi: "Hễ không nói dối, không ăn cắp và bảo gì làm nấy thì ở mãi được". Đó là bước đầu đưa tới hiệu năng". Các bạn cũng như tôi, ai cũng đã có lần thấy bộ mặt đàn bà khắc khổ vì giận dữ, hay biến tướng vì thù oán.
Tôi có một người bạn thân vừa đây bị một cơn đau tim kịch liệt. Walt Whitman nói: "Có phải chỉ học khôn được ở những người ngưỡng mộ, kính mến ta và nem nép trước mặt ta không? Hay là ta đã học được nhiều điều nhờ những người ghét bỏ, chống báng ta, tranh nhau với ta? Tôi chép tập cho một đứa khác và bỏ nhiều buổi tối chỉ toán cho một bạn gái.
Trung bình ở Hiệp Chủng Quốc, cứ 35 phút có một người tự tử và cứ 120 giây đồng hồ có một người hóa điên. Sao tôi không noi gương ông già Walt Whitman mà thản nhiên như loài cây, loài thú trước những cảnh tối tăm, đói lạnh, dông tố? Tôi hãnh diện đã làm được một thủ đoạn: câu được sáu con cá lớn.
Đừng do dự, lo lắng hoặc đi ngược trở lại. Lẽ cố nhiên, bạn có thể đối đáp lại, nếu bạn chỉ yên lặng và tỏ vẻ khinh bỉ, kẻ chỉ trích còn biết nói gì nữa? Nhất là các ông lớn tuổi, thích được khuyên bọn thiếu niên.
Thuở ấy ông mê một chiếc còi (tu-huýt), mê tới nỗi, chẳng hỏi giá chi hết, đã dốc ráo tiền trong túi ra mua. Họ vừa "ca những điệu vui" vừa chết. Ông gia nhập một gánh hát tài tử do linh mục làng ông điều khiển.
Cứ thế trong năm năm, ông điều động bộ máy chiến tranh khổng lồ của Anh quốc. Nhưng nếu bạn nhất định chơi cờ bạc thì phải chơi cho thông minh, nghĩa là phải tính xem phần may nhiều hay phần rủi nhiều. Đó quả là một châm ngôn quý báu khi ta cần phải đương đầu với những lời chỉ trích vô căn cứ.
Các nhà báo ở đô thị lớn đổ xô về Vermont. Và tôi biết rằng lúc nào tôi cũng có thể đạt được sự tự chủ ấy tới một mực tuyệt cao, bằng cách chế ngự những hành động của tôi để những hành động đó chế ngự lại những phản ứng của tôi. Có cả ngàn người đàn bà như bà, có cả ngàn người đau ốm vì "lòng bạc bẽo" của kẻ khác, vì kẻ khác không săn sóc để họ sống cô độc.
Ông liền cầm chiếc máy chụp hình lấy năm Mỹ kim, để lấy tiền đăng lời rao tìm việc trên báo The New York Herald xuất bản ở Balê [35]. Chúng tôi phải ăn món rẻ tiền trong những hàng cơm bình dân. Không ai có đủ khí lực và nghị lực để vừa chống cự với một tình thế không tránh được, vừa tạo một đời sống mới đâu.
"Bây giờ con mới biết lòng yêu nước không đủ làm tinh thần con thư thái trước chết. Bà tận hưởng cái thú ngấm nghía bót xà bông và chim bay và bà kết luận bằng câu này: "Thưa Chúa, Cha chúng con ở trên trời, con đội ơn, con đội ơn Cha đã thương con dường ấy". Tôi còn mê mải với một lý tưởng đang giá gấp ngàn lần thể chất tôi.
Sáng hôm sau, tôi vào hãng, viên đô đốc Nhật đã ngồi đó, miệng ngậm điếu thuốc. Vậy phải nghỉ ngơi, dưỡng sức để làm những bổn phận quan trọng hơn". Mới đầu, tôi phải nẳm để trả lời điện thoại.