Hoặc đôi lúc viện đến nó để xoa dịu những vết thương. Có lẽ ở trong ngành và làm việc nghiêm túc mới cảm thấy sự vất vả của việc trực chiến 100%. Trước thì cảm giác người nặng trịch, không tài nào động cựa.
Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì. Theo thói quen, bạn thi thoảng đoán xem họ sẽ phản ứng thế nào khi biết những việc bạn làm. Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không?
Như một chương trình diệt virus được cài đặt vận hành theo định kỳ. Ừ, ta chỉ là cái miệng cô gái xinh xắn tóc vàng trong tivi kia đang đớp đớp cái đuôi con mèo nghệ thuật nằm trên nóc. Vậy mà em chỉ bảo: Em chịu!.
Tôi biết là tôi làm được nhiều việc lắm. Bố xuống đường đi bộ về trước. Ta cõng nàng đi trên sóng.
Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách. Im lặng là lá vàng, là mùa thu vàng. Tôi yêu và thương bác tôi.
Tốt hơn là kể theo cách mà bạn đang. Cho đến chừng nào họ chưa hoang mang và nhận thấy đôi mắt tâm hồn mình lâu nay nhỏ hẹp. Nếu không chứng tỏ được bản lĩnh, bạn sẽ rơi xuống vực.
Có ai bảo: Loanh quanh luẩn quẩn cũng là chơi. Em vẫn biết là anh bất mãn. Cái nào không nhớ được thì cũng tốt.
Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố. Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm. Người đọc qua một số nét phác như vậy có thể hình dung ra một không gian, thời gian hay trạng thái khác cái mà người viết đã trải qua.
Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc. Hắn thấy ngột ngạt giữa tò mò và chán nản khi diễn đạt không đúng cái gì đó mơ hồ mà mình thực sự muốn diễn đạt. Còn gia đình thì ai làm việc nấy, cả tôi.
Này, mày chuyển cái bàn này lên. Chẳng ý thức gì cả, chẳng nghe lời ai cả. Khi ấy, nếu quả họ thấy tôi bất hiếu, tôi lừa dối thì tôi càng mong họ đuổi tôi ra khỏi nhà để đỡ phải nhìn mặt nhau.