Cái bệnh thơ nó loạn lắm. Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác. Hai chị em cùng phấn đấu.
Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt. Cạch! Rất thích cái cảm giác đi một quãng dài rồi dừng xe lại, gạt chân chống, tắt chìa khóa điện. Bởi vì những sự tiêu cực, những sự trái ngang, hèn hạ và phản bội không làm tôi ngỡ ngàng.
Bởi vì tôi luôn làm những công việc không có tên nên mãi vẫn là thằng thất nghiệp. Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ. Nhưng vì không thấy thì làm sao họ cho bạn thời gian được.
Như một xu thế để sinh tồn đỡ đau đớn. Tôi viết theo ông ta. Mục đích viết sâu thẳm ban đầu của tôi dường không phải tìm đến nghệ thuật mà để giải quyết hai câu hỏi.
Còn sót lại những tôi tiếp tục này. Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi. Những ngón tay cầm bút nhơ nhớ bàn phím.
Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ. Vì nàng biết ta thích ngắm và cần ngắm đôi mắt nàng. Mà những điều đó cũng chẳng làm bạn rầu lòng.
Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết. Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại. Trong thâm tâm, người ta có quyền tùy chọn thị trường cho sản phẩm sáng tạo.
Sẽ dừng viết 2 phút để nghĩ ra 2 tiếng trước mình làm gì. Và tha thứ cho những cái không hay của nàng. Bác sỹ dặn phải đi ngủ trước giờ này 2 tiếng.
Nhưng là lợn thì rất hay tự hào. Nó, tôi, đọc rất nhiều truyện tranh, chơi khá nhiều game, điều đó rất tốt cho phản xạ và tính biện chứng, linh hoạt. Dường như bạn đang trôi trong dòng âm thanh.
Nhưng vấn đề là tinh thần thật khó chia phần. Tôi nghĩ, những người sáng tạo cũng cần khỏe mạnh. Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội.